Chuyển đến nội dung chính

Viếttttt

Viết, viết, viết, phải viết. Dù không biết viết gì. Vẫn phải viết mỗi ngày.
Sư phụ nói mỗi ngày phải viết 2000 từ, rồi từ từ sẽ lên. Lên đâu thì chưa biết, chỉ biết là cứ ngẩn người vì vô tình lạc vào muôn trùng tưởng tượng.
Sa đà với những hoang tưởng đến mức tủm tỉm cười mà không hề hay biết, đến mức sir phải khều khều nhắc nhở: “Khiếp! Có gì sướng mà tủm tỉm hoài”.
Gớm! Có gì sướng đâu, chẳng qua trong đầu đang chiếu đoạn phim: nữ chính hậu đậu, nhưng khoái lăn vào bếp, khoái múa dao như Yan can cook. Rồi vừa múa dao, vừa nhảy cha cha cha, vừa chiên cơm,...tay, chân vung tá lả, phóng con dao lên kệ, ném cái rổ dính lên tường, phập, phập, vèo, vèo như phim Châu Tinh Trì. Tất nhiên, cuối cùng dao rớt vào chân, rổ rá nằm ngổn ngang, máu me be bét...rồi nam chính lao vào giải cứu, nhưng trượt chân, đập đầu xuống nền, bất tỉnh nhân sự...
Đấy! Cứ liên tục, linh ta linh tinh thế, cứ từ tình cảm hài lãng mạn, chuyển qua kinh dị, hình sự,...rồi bế tắc, rồi cười trừ.

Có sướng ích gì. Chỉ tại từ viết mà ra.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sẽ là bé Nắng nhé!

Mưa! Đi chỗ khác chơi! Nắng! Lại đây mẹ bảo! Có tham vọng là điều khiển được thời tiết lu ôn í . Hy vọng sẽ là bé Nắng để bà tiên đỡ đầu thông minh nhân hậu  Teresa Nho  có việc làm. Và không là tiên hắc ám đâu nhá bà  Khang Nguyen   pacman emoticon Ngày ngập nắng! Kh ẳng định chính xác với nvđ là LMH sắp có tiểu lưu manh nhé! ^^

=))))

TRỜI! GIỐNG MÌNH GHÊ! :)) Đã bẩu là mình giống siêu mẫu quốc tế mà lại! =))

Tôi nói cho bạn nghe...

Bạn có biết thèm là gì không? Thèm ăn, thèm ngủ, thèm một ai đó. Và nếu có ai hỏi bạn: “Ai là người dã man nhất?”, tôi chắc chắn với bạn rằng: “Bà bầu là người dã man nhất trần đời!”. Chân lý ấy tôi mới rút ra được đấy, tức thì. Bình thường, tôi đã là một đứa dư bất chấp, một khi lên cơn thèm. Nay, cái mức độ bất chấp ấy nhân lên gấp tỷ lần rồi. Tôi cũng khổ tâm lắm, nhưng đành bất lực! ^^ Ở cty, thèm ngủ, tôi lăn ra ngủ. Thèm ăn, tôi chạy đi ăn. Và nếu có ai đứng ra ngăn cản thì...tôi thề là kẻ ấy sẽ không sống nổi bởi mấy cước...trừng mắt của tôi đâu! Có là sếp tổng thì tôi cũng đạp cho một cước rồi bước qua (thật ra là sếp tổng thì tôi mới dám đạp :D). Đấy chỉ là những chuyện cỏn con của mấy tháng đầu thôi nhá. Nghe đồn mấy tháng sau này còn ghê gớm hơn, ở cái khoản cảm xúc á. Nghe đâu vui, buồn thất thường lắm, nổi điên vô cớ là chuyện cơm bữa. Lại thêm cái vụ thèm ăn thịt người nữa chứ. Nghe đồn thế! :)) Thế tôi nói cho bạn nghe, nếu bạn là nam nhi có vợ, mà khi ...