Chuyển đến nội dung chính

Nên? Không nên?

Vô tình đọc được đoạn thơ sau và thấy...cũng đúng.

“Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
Nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt!

Ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
Nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
Nên hùng hổ để đợi giờ... thua thiệt!”
(Trích trong Duyên của tình ta...con gái Bắc - Nguyễn Tất Nhiên)

Trên phương diện là một...cô bắc kỳ nho nhỏ, thật lòng thật dạ khuyên các anh (yếu bóng vía) không nên yêu con gái Bắc. Tại sao ư? Đoạn thơ trên còn chưa đủ minh họa à?

Thật ra, con gái nói chung đã phức tạp, con gái Bắc nói riêng lại càng phức tạp. Cái kiểu phức tạp từ sự nhạy cảm thái quá mà ra.

Nếu kết thúc một cuộc gọi mà nàng cười cười nói em không sao bằng một tông giọng thỏ thẻ, thiếu sức sống. Cẩn thận! Đã có một rổ sao - loại ám khí của Ninja ấy. Và nếu bạn là chàng trai mộc mạc (nói trắng ra là vô tâm) bạn sẽ loay hoay...chết!

Nói thì nói vậy, nên hay không nên, không phải người ngoài cuộc có thể bình loạn. Cảm giác yêu không phải lúc nào cũng đến, có người chỉ đến một lần trong đời (có nói quá không nhỉ??). Rồi cái cảm giác cần người nào đấy – không phải là bất cứ ai. Thì việc quyết định nên hay không nên thật khó quá?

Đôi khi chết cũng là một hạnh phúc ^^
Đừng ngần ngại! Không có sự hối tiếc nào giống với sự hối tiếc nào! :D

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sẽ là bé Nắng nhé!

Mưa! Đi chỗ khác chơi! Nắng! Lại đây mẹ bảo! Có tham vọng là điều khiển được thời tiết lu ôn í . Hy vọng sẽ là bé Nắng để bà tiên đỡ đầu thông minh nhân hậu  Teresa Nho  có việc làm. Và không là tiên hắc ám đâu nhá bà  Khang Nguyen   pacman emoticon Ngày ngập nắng! Kh ẳng định chính xác với nvđ là LMH sắp có tiểu lưu manh nhé! ^^

=))))

TRỜI! GIỐNG MÌNH GHÊ! :)) Đã bẩu là mình giống siêu mẫu quốc tế mà lại! =))

Tôi nói cho bạn nghe...

Bạn có biết thèm là gì không? Thèm ăn, thèm ngủ, thèm một ai đó. Và nếu có ai hỏi bạn: “Ai là người dã man nhất?”, tôi chắc chắn với bạn rằng: “Bà bầu là người dã man nhất trần đời!”. Chân lý ấy tôi mới rút ra được đấy, tức thì. Bình thường, tôi đã là một đứa dư bất chấp, một khi lên cơn thèm. Nay, cái mức độ bất chấp ấy nhân lên gấp tỷ lần rồi. Tôi cũng khổ tâm lắm, nhưng đành bất lực! ^^ Ở cty, thèm ngủ, tôi lăn ra ngủ. Thèm ăn, tôi chạy đi ăn. Và nếu có ai đứng ra ngăn cản thì...tôi thề là kẻ ấy sẽ không sống nổi bởi mấy cước...trừng mắt của tôi đâu! Có là sếp tổng thì tôi cũng đạp cho một cước rồi bước qua (thật ra là sếp tổng thì tôi mới dám đạp :D). Đấy chỉ là những chuyện cỏn con của mấy tháng đầu thôi nhá. Nghe đồn mấy tháng sau này còn ghê gớm hơn, ở cái khoản cảm xúc á. Nghe đâu vui, buồn thất thường lắm, nổi điên vô cớ là chuyện cơm bữa. Lại thêm cái vụ thèm ăn thịt người nữa chứ. Nghe đồn thế! :)) Thế tôi nói cho bạn nghe, nếu bạn là nam nhi có vợ, mà khi ...