Ngồi
bên này mà bàn bên kia cứ có tiếng chép miệng. Vừa bực vừa buồn cười, quyết định
đứng lên, tay cầm ly nước, thủng thẳng tiến đến bàn bên, hỏi với giọng điệu khá
kể cả: “Sao? Bên này có con thạch sùng to quá, nãy giờ cứ nghe chép chép hoài.
Sao, sir có việc gì bức xúc à?”. Hình
như sir chỉ chờ có thế, vô tư xả:
-
Mẹ! Càng ngày càng thấy căm thù cái bọn lều báo...
-
Sir! Bình tĩnh, chúng ta cũng đang làm
báo đấy.
@#$&*^(#%$$&&...sir vẫn chưa nguôi, từ ngữ khó nghe cứ dâng
lên như gặp triều cường. Ghét, nên cắt ngang: “Số báo này sir thiết kế xong chưa? Khi nào xong, giao files cho em liền đấy...”. Nói xong là lượn ngay – nhanh hơn gấp mấy
chục lần lúc đến. Ở lại là thế nào cũng nhận được câu hỏi khó: “Đứa nào mới là sếp?”.
Chẳng
biết đứa nào, nhưng đôi khi hay lẫn lộn,
thậm chí là hay giả vờ lẫn.
Lẫn
một tí thấy đời nó vui ghê... :)))))))
Nhận xét