Từ nào đến giờ, đi chợ chưa trả giá lần nào. Hôm bữa ghé mua cái áo đầm, người ta nói 150k/1 cái, thấy rẻ định lấy luôn, nhưng nghĩ lại, thấy cũng nên trả giá tí. Và nghĩ cái ma gì á mà trả: 300k hai cái nha chị? Lời vừa dứt mồm thì cả chủ lẫn khách đều phá ra cười. Chủ thì nghĩ mình hài hước. Mình thì tự chửi thầm là mình ngu quá thể. Nhưng nhờ cái ngu ấy mà chủ tự nguyện giảm giá, tặng thêm thẻ V.I.P và còn thích mình ra mặt - rất lộ liễu (làm mình cũng hơi rợn rợn o_O). Mua đồ, đi ăn,...toàn phó thác hết cho người ta tính tiền, tự cộng, tự thối,...Không muốn phải mệt óc để nhẩm nhẩm tính tính. Mà thật ra có tính cũng không ra đâu, nó cứ bị rối lên làm sao á. Tóm lại là ghét cộng trừ nhân chia cực. Trời xui đất khiến kiểu nào, cũng may lão c làm bên ngân hàng. Không thì về, ai là người làm toán? Thế nhưng cũng hơi lấn cấn rằng thì là mà khác ngành như thế, cái việc chia sẻ trong công việc có gặp trở ngại gì không? Đây chính xác là công việc mình yêu thích. Và nói vui, nế