Chuyển đến nội dung chính

] - [

Nghiêm túc riết, chán. Muốn nhận lại cái gì đó thân tình, tự nhiên hơn. Mà thông thường, khi muốn nhận như thế nào, nên bắt đầu như thế ấy.

Và đã:

Huhuu...Cha quên gửi file bài giảng cho con kìa...

Hi hi... Lu bu qua Quynh oi,
Toi cha  goi cho nha.

:) Cha đã hợp tác rất tốt! (cha mà cười hi hi là rất tiến bộ rồi ^^).

Tốt! Như thế sẽ thoải mái hơn nhiều. Không công thức, khô khan, thiếu tình cảm. Đỡ chán.

---
Sau khi tập thể dục xong, ông gọi “MQ ơi! MQ ơi!” – khá trìu mến. Tưởng sao, hóa ra: “Tối qua ông đi ăn cưới, cho con cái này...” - Một trái tim bằng chocolate, rất ngọt ngào. Vui!

---
Đi mua đồ ăn sáng, vợ chồng chủ quán khoe: “Cuối tháng này vợ chồng cô đi Dubai một tuần, con thích gì không?” - chỉ cần hỏi thế thôi, trái tim mình đã muốn rớt ra ngoài vì vui. Không thích gì hết! Chỉ cần thế thôi.

---
Những niềm vui nhỏ đến từ những người lạ - không phải người nhà, không phải người đặc biệt, không là bạn...

* Có phải đôi khi cậu không biết trân quý những gì đang có? Cậu dần quên mất cậu đang có ai và có điều gì đấy.


(chán – căn bệnh cũ sắp tái phát! ^^)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sẽ là bé Nắng nhé!

Mưa! Đi chỗ khác chơi! Nắng! Lại đây mẹ bảo! Có tham vọng là điều khiển được thời tiết lu ôn í . Hy vọng sẽ là bé Nắng để bà tiên đỡ đầu thông minh nhân hậu  Teresa Nho  có việc làm. Và không là tiên hắc ám đâu nhá bà  Khang Nguyen   pacman emoticon Ngày ngập nắng! Kh ẳng định chính xác với nvđ là LMH sắp có tiểu lưu manh nhé! ^^

=))))

TRỜI! GIỐNG MÌNH GHÊ! :)) Đã bẩu là mình giống siêu mẫu quốc tế mà lại! =))

Tôi nói cho bạn nghe...

Bạn có biết thèm là gì không? Thèm ăn, thèm ngủ, thèm một ai đó. Và nếu có ai hỏi bạn: “Ai là người dã man nhất?”, tôi chắc chắn với bạn rằng: “Bà bầu là người dã man nhất trần đời!”. Chân lý ấy tôi mới rút ra được đấy, tức thì. Bình thường, tôi đã là một đứa dư bất chấp, một khi lên cơn thèm. Nay, cái mức độ bất chấp ấy nhân lên gấp tỷ lần rồi. Tôi cũng khổ tâm lắm, nhưng đành bất lực! ^^ Ở cty, thèm ngủ, tôi lăn ra ngủ. Thèm ăn, tôi chạy đi ăn. Và nếu có ai đứng ra ngăn cản thì...tôi thề là kẻ ấy sẽ không sống nổi bởi mấy cước...trừng mắt của tôi đâu! Có là sếp tổng thì tôi cũng đạp cho một cước rồi bước qua (thật ra là sếp tổng thì tôi mới dám đạp :D). Đấy chỉ là những chuyện cỏn con của mấy tháng đầu thôi nhá. Nghe đồn mấy tháng sau này còn ghê gớm hơn, ở cái khoản cảm xúc á. Nghe đâu vui, buồn thất thường lắm, nổi điên vô cớ là chuyện cơm bữa. Lại thêm cái vụ thèm ăn thịt người nữa chứ. Nghe đồn thế! :)) Thế tôi nói cho bạn nghe, nếu bạn là nam nhi có vợ, mà khi ...