Chuyển đến nội dung chính

@_@

Chạy xe thì chưa té lần nào, nhưng đi bộ thì té hơi nhiều. Chiều nay thêm cú té cầu thang nữa – là cú nặng nhất từ trước đến giờ hic.

Cầu thang hơi trơn, nó thì hơi vội, chả hiểu tại sao chân cẳng tự dưng lại bối rối xoắn hết cả vào nhau rồi giao nhiệm vụ di chuyển cho cái mông - thế là mông trượt tự do từ trên xuống dưới. Tiếp đất trong tư thế khá “mỹ miều”, tất nhiên là phải mỹ miều vì đang mặc đầm mà.

Nghe tiếng hét, mọi người túa ra. Người thì lấy dầu, người thì cảm thán, người thì đòi bế đi cấp cứu, cũng may không ai đòi hô hấp nhận tạo :D (còn đùa được nghĩa là không đến nỗi nào?). Không đâu, vì muốn bảo toàn cái mông, cái tay đã phải chịu lực ghê gớm – và giờ thì nó thật sự bầm dập, thật sự nhức nhối :((

Không biết mọi người sao, chứ nó mà té là chỉ thích nằm tại chỗ thôi, ít nhất phải năm phút. Đó là lý do tại sao khăng khăng từ chối mấy anh bế vào trong. Nằm tại chỗ không phải để ăn vạ, chỉ là để bình tĩnh xem xét vết thương, bình tĩnh nhớ lại tại sao lại té. Nó thì đang căng óc ra nhớ lại, ông sir đáng ghét nói chỉa vào: “Chắc lại vừa đi vừa nhún nhẩy vừa huýt sáo chứ gì?”, “hay là gió thổi bay em?”. Chết tiệt! Có vẻ cả hai lý do thổ tả đó đều đúng.

Hy vọng đêm nay không làm mủ, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ...


Giờ về sớm vì cần ăn thêm bánh để lấy lại sức! :D 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sẽ là bé Nắng nhé!

Mưa! Đi chỗ khác chơi! Nắng! Lại đây mẹ bảo! Có tham vọng là điều khiển được thời tiết lu ôn í . Hy vọng sẽ là bé Nắng để bà tiên đỡ đầu thông minh nhân hậu  Teresa Nho  có việc làm. Và không là tiên hắc ám đâu nhá bà  Khang Nguyen   pacman emoticon Ngày ngập nắng! Kh ẳng định chính xác với nvđ là LMH sắp có tiểu lưu manh nhé! ^^

=))))

TRỜI! GIỐNG MÌNH GHÊ! :)) Đã bẩu là mình giống siêu mẫu quốc tế mà lại! =))

Tôi nói cho bạn nghe...

Bạn có biết thèm là gì không? Thèm ăn, thèm ngủ, thèm một ai đó. Và nếu có ai hỏi bạn: “Ai là người dã man nhất?”, tôi chắc chắn với bạn rằng: “Bà bầu là người dã man nhất trần đời!”. Chân lý ấy tôi mới rút ra được đấy, tức thì. Bình thường, tôi đã là một đứa dư bất chấp, một khi lên cơn thèm. Nay, cái mức độ bất chấp ấy nhân lên gấp tỷ lần rồi. Tôi cũng khổ tâm lắm, nhưng đành bất lực! ^^ Ở cty, thèm ngủ, tôi lăn ra ngủ. Thèm ăn, tôi chạy đi ăn. Và nếu có ai đứng ra ngăn cản thì...tôi thề là kẻ ấy sẽ không sống nổi bởi mấy cước...trừng mắt của tôi đâu! Có là sếp tổng thì tôi cũng đạp cho một cước rồi bước qua (thật ra là sếp tổng thì tôi mới dám đạp :D). Đấy chỉ là những chuyện cỏn con của mấy tháng đầu thôi nhá. Nghe đồn mấy tháng sau này còn ghê gớm hơn, ở cái khoản cảm xúc á. Nghe đâu vui, buồn thất thường lắm, nổi điên vô cớ là chuyện cơm bữa. Lại thêm cái vụ thèm ăn thịt người nữa chứ. Nghe đồn thế! :)) Thế tôi nói cho bạn nghe, nếu bạn là nam nhi có vợ, mà khi ...