Note: entry giả vờ man mác :D
Cô hàng hoa? Không! Chú hàng hoa.
Đi lấy đồ ăn trưa, tiện thể đứng
nhìn chú cắm hoa. Tay chú cứ thoăn thoắt ghim
ghim, tỉa tỉa.
Chú nhớ mặt, vì nhiều lần đứng nhìn
như trẻ lang thang. Nhiều lần chú hỏi: “Hồng không em?”
Chú không biết rằng em đang tìm một
cái gì đó mỏng manh, nhẹ nhàng. Chứ không phải một cái gì đó gai góc và nồng nặc.
Nhiều lần chú hỏi, nhiều lần em lắc
đầu, nhiều lần chú tưởng em bị câm.
Hôm nay, cũng như mọi hôm, em đứng
nhìn. Chú giật mình khi em hỏi: “Thạch Thảo phải không anh?”.
Đây không phải hoa Thạch Thảo,
nhưng thích cái hình này - như hai thế giới riêng biệt.
Và rồi, hôm nay, em được một cành
Thạch Thảo trắng mang về, không phải mất mấy hào như em định. Chú tặng. Có lẽ vì
vẻ mặt em tội tội. Có lẽ vì lần đầu tiên em mở miệng.
Chú làm em phải hạ nhiệt độ trong
phòng xuống, để kéo dài tuổi thọ cho Thạch Thảo. Khiến em lạnh teo!
Mùa lạnh giả, nhưng lạnh thật.
Mùa thu chết, nhưng đang sống.
Nhận xét
Nhưng mà "cho đỡ ấm" là sao? @@