Chuyển đến nội dung chính

Ảo tưởng côn đồ

Chủ nhật, tôi nổi hứng mặc áo dài đi lễ, một mình là con gái, đi sau là năm anh chàng không xinh lắm, nhưng được cái cũng lực lưỡng, cùng tiến bước hùng dũng vào nhà thờ để setup dàn âm thanh. Nói chung cảnh cũng rất hoành tráng, chỉ thiếu chút bụi mù mịt và hiệu ứng quay chậm nữa thôi.

Cảnh này làm tôi nhớ lại hồi bé, lúc đó tôi hay có ảo tưởng rằng thì là mà tôi là đại ca, mặc quần đùi ống túm, cởi trần, cột dải vải đen chéo một bên mắt (như cướp biển cà-ri-bơ á) đứng dựa tường, chân thấp chân cao, chỉ huy một đống đàn em lổm ngổm, rồi lạnh lùng buông một câu: “a là của e”.

Oai thế cơ chứ!

Lúc đó tôi chỉ mới học lớp ba.

Quả là lợi hại. Đúng là ảo tưởng.

Đáng lí tôi chẳng nghĩ (đôi khi tự phong) mình là đại ca đâu, chỉ tại mấy anh dzai làm cái gì cũng hỏi, đã thế lại còn hỏi một cách rất là trịnh trọng nữa.

Cũng tuần này, nhóc kia bảo: “chỉ có một mình, cũng buồn ha”.

Mẹ! Rõ là thừa, tất nhiên phải buồn chứ, lại mất hứng vì c đi vắng.

Thế, đang buồn đây =))

Nhận xét

Nguyễn Văn Đông đã nói…
Giờ thì cậu thành đại ca lưu manh thật rồi còn gì, chỉ thiếu khoản "cởi trần", còn lại đủ hết.
quynhm đã nói…
Vậy cái khoản thiếu này sẽ mãi mãi thiếu :D
Nguyễn Văn Đông đã nói…
:))))
Đúng là cậu càng ngày càng giống con gái hơn rồi đấy.
quynhm đã nói…
Cũng hy vọng thế, bạn Đ ạ! :D

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sẽ là bé Nắng nhé!

Mưa! Đi chỗ khác chơi! Nắng! Lại đây mẹ bảo! Có tham vọng là điều khiển được thời tiết lu ôn í . Hy vọng sẽ là bé Nắng để bà tiên đỡ đầu thông minh nhân hậu  Teresa Nho  có việc làm. Và không là tiên hắc ám đâu nhá bà  Khang Nguyen   pacman emoticon Ngày ngập nắng! Kh ẳng định chính xác với nvđ là LMH sắp có tiểu lưu manh nhé! ^^

=))))

TRỜI! GIỐNG MÌNH GHÊ! :)) Đã bẩu là mình giống siêu mẫu quốc tế mà lại! =))

Tôi nói cho bạn nghe...

Bạn có biết thèm là gì không? Thèm ăn, thèm ngủ, thèm một ai đó. Và nếu có ai hỏi bạn: “Ai là người dã man nhất?”, tôi chắc chắn với bạn rằng: “Bà bầu là người dã man nhất trần đời!”. Chân lý ấy tôi mới rút ra được đấy, tức thì. Bình thường, tôi đã là một đứa dư bất chấp, một khi lên cơn thèm. Nay, cái mức độ bất chấp ấy nhân lên gấp tỷ lần rồi. Tôi cũng khổ tâm lắm, nhưng đành bất lực! ^^ Ở cty, thèm ngủ, tôi lăn ra ngủ. Thèm ăn, tôi chạy đi ăn. Và nếu có ai đứng ra ngăn cản thì...tôi thề là kẻ ấy sẽ không sống nổi bởi mấy cước...trừng mắt của tôi đâu! Có là sếp tổng thì tôi cũng đạp cho một cước rồi bước qua (thật ra là sếp tổng thì tôi mới dám đạp :D). Đấy chỉ là những chuyện cỏn con của mấy tháng đầu thôi nhá. Nghe đồn mấy tháng sau này còn ghê gớm hơn, ở cái khoản cảm xúc á. Nghe đâu vui, buồn thất thường lắm, nổi điên vô cớ là chuyện cơm bữa. Lại thêm cái vụ thèm ăn thịt người nữa chứ. Nghe đồn thế! :)) Thế tôi nói cho bạn nghe, nếu bạn là nam nhi có vợ, mà khi ...