Tui là tui đang thích một cái đồng hồ đẹp. Nên, tối qua, sau khi đi ăn ốc xong, tui được chở vào Vincom để rửa mắt. Và đúng nghĩa rửa mắt luôn, khi cái cổ tay khỏng khoeo của tui được ướm cái đồng hồ khiến trái tim tui rung rinh, cái đồng hồ đâu có bi nhiu, chỉ hai mươi mốt triệu à. Cái giá của cái đồng hồ làm tui nhớ lại ngày xửa ngày xưa từng có người chuyên mua bán những món như thế (xuyên biên giới) hỏi tui quà Giáng sinh thích gì. Tui nói tui thích thời gian , và ý tui là tự suy ra thời gian = đồng-hồ-hàng-hiệu đi. Nhưng vị ấy không hiểu được thâm ý. Tui vuột mất món hời. Cũng tiếc, nhưng cũng may vì suy ra không ai cho không ai cái gì. Thâu, nghèo mà hổng hammm...