Chủ nhật, tôi nổi hứng mặc áo dài đi lễ, một mình là con gái, đi sau là năm anh chàng không xinh lắm, nhưng được cái cũng lực lưỡng, cùng tiến bước hùng dũng vào nhà thờ để setup dàn âm thanh. Nói chung cảnh cũng rất hoành tráng, chỉ thiếu chút bụi mù mịt và hiệu ứng quay chậm nữa thôi. Cảnh này làm tôi nhớ lại hồi bé, lúc đó tôi hay có ảo tưởng rằng thì là mà tôi là đại ca, mặc quần đùi ống túm, cởi trần, cột dải vải đen chéo một bên mắt (như cướp biển cà-ri-bơ á) đứng dựa tường, chân thấp chân cao, chỉ huy một đống đàn em lổm ngổm, rồi lạnh lùng buông một câu: “a là của e”. Oai thế cơ chứ! Lúc đó tôi chỉ mới học lớp ba. Quả là lợi hại. Đúng là ảo tưởng. Đáng lí tôi chẳng nghĩ (đôi khi tự phong) mình là đại ca đâu, chỉ tại mấy anh dzai làm cái gì cũng hỏi, đã thế lại còn hỏi một cách rất là trịnh trọng nữa. Cũng tuần này, nhóc kia bảo: “chỉ có một mình, cũng buồn ha”. Mẹ! Rõ là thừa, tất nhiên phải buồn chứ, lại mất hứng vì c đi vắng. Thế, đang buồn đâ